Môn Ngữ Văn Lớp 6 Hi , mọi người giúp mình vs nhé Đề bài : Nếu có ai gõ cửa nhà bạn ,-.. Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện sau đó !!!
Question
Môn Ngữ Văn Lớp 6 Hi , mọi người giúp mình vs nhé
Đề bài : Nếu có ai gõ cửa nhà bạn ,…… Hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện sau đó !!! Giúp em bài này với ạ em cần gấp, đừng copy nguồn trên mạng nha. Em xin cảm ơn thầy cô và các bạn nhiều.
in progress
0
Tổng hợp
8 tháng
2022-09-01T17:48:47+00:00
2022-09-01T17:48:47+00:00 2 Answers
0 views
0
Trả lời ( )
Tôi có nhớ câu chuyện ấy xảy ra vào khoảng 2 tuần trước. Tối hôm ấy bố mẹ tôi bận việc nên chỉ có tôi ở nhà một mình. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên rất bình thường nhưng không đêm đó là đêm tôi cảm thấy rất sợ hãi. Vào lúc đó tôi đang ngồi xem ti vi rất bình thường bỗng dưng có một người đàn ông lạ tới gõ cửa và đề nghị tôi mở cửa. Nhưng tôi chưa vội mở cửa như thông thường tôi vẫn hỏi” ai đấy ạ” .Tôi liếc nhìn ra ngoài phía cửa sổ thấy ông ta mặc một chiếc áo dài tới chân ,trên đầu đội một chiếc mũ đen che mặt .Nhận được câu hỏi của tôi ông ta im lặng ,một hồi lâu sau mới đáp lại:” ông là bạn của bố cháu “.Tôi bán tín bán nghi nói tiếp” bố cháu không có nhà, có chuyện gì ông nói với cháu ,cháu nói với bố lại cho “.Ông ta nghe vậy tức giận ,đập cửa thình thịch ,tôi dường như chim vào nổi sợ hãi. Nhấc máy lên gọi thẳng cho bố ,bố tôi nghe vậy tiền lập tức trở về nhà. Nhưng may mắn thay ,chú hàng xóm bên cạnh nhà tôi đã để ý đến hành động của hắn ta , liền kêu người đến bắt hắn lại .Lúc bố tôi về nhà thì tất cả mọi chuyện đã xong xuôi ,tôi ôm chầm lấy bố khóc nức nở .Thì ra hắn ta là một kẻ chuyên bắt cóc trẻ em , hắn đã để ý đến nhà tôi được 1 thời gian rồi .Tôi cảm thấy hôm đó mình thật may mắn .Nếu không có chú hàng xóm thì chắc hẳn bây giờ tôi không biết đã như thế nào.
Chúc bạn học tốt~~
Tưởng tượng thui
”Cuộc sống này có thực sự công bằng, bình đẳng không?”
Con người vẫn luôn nói rằng xã hội bình đẳng, nhưng họ vẫn thừa biết, đâu đấy quanh ta vẫn còn đầy rẫy sự bất bình đẳng, nghèo khổ, phân biệt giàu nghèo. Những kẻ không có tiền bạc, địa vị hay quan hệ trong tay, đều bị người ta khinh thường.
Vào một buổi sáng mùa đông lạnh, khi tôi vùi mình trong chăn ấm nệm êm, bố mẹ đã đi làm từ trước. Bỗng có tiếng gõ cửa, tôi làm ngơ ”tiết trời lạnh như này, ai muốn ra khỏi giường chứ!” nhắm mắt bịt tai lại ngủ tiếp.
Trời bắt đầu đổ mưa, tiếng gõ của ngày càng lớn và vội vã, tôi lê lết bước ra cửa, nhòm vào mắt thần, tôi sửng sốt nhìn thấy một bà lão ăn mặc rách rưới đang dầm mưa, người ướt nhẹp.
Tôi vội mở cửa, một giọng nói run run vang lên : ” Cảm ơn cháu, cô bé tốt bụng ”
Tôi ái ngại nhìn bà lão đã ướt nhẹp chỉ vì tôi cố lờ đi tiếng gõ cửa của bà, giờ đây lại khen tôi tốt bụng: ” để cháu lấy quần áo khô cho bà, sẽ bị cảm lạnh nếu không thay đồ đấy ạ ”. tôi lấy quần áo, giúp bà thay đồ, khi cởi chiếc áo rách rưới, vá chằng vá đụp, tôi mới biết bà bị khuyết mất một cánh tay phải. Tôi đưa cho bà miếng bánh mì nóng hổi, bà cầm với bàn trai trái nhăn nheo cùng đôi mắt ướt đẫm, bà kể rằng khi xưa bà rất giàu có, nhưng bị khiếm khuyết khiến bà khó tính, cộc cằn với những người ăn xin tới xin miếng cơm, manh áo, khinh thường và mắng chửi họ. Một ngày kia, biệt thự bị cháy, trở nên trắng tay, bà mới hiểu ra cảm giác của những người nghèo khổ. Bà ấy bị người ta rì rầm bàn tán, mắng chửi như cái cách bà từng đối xử với những người nghèo trước kia.
” Nhà cháu là ngôi nhà cuối cùng trong khu phố này mà bà tới gõ cửa, và chỉ có nhà cháu tiếp đón bà như vậy, cảm ơn cháu lắm!” Bà lão nói như vậy khi rời khỏi nhà tôi.
Từ đó, tôi tham gia đội thiện nguyện của trường Đại học, giúp bao mảnh đời bất hạnh. Và nếu có ai đó cần sự giúp đỡ tới gõ cửa nhà tôi, tôi sẽ hết mình giúp đỡ họ những điều mình có thể