Môn Ngữ Văn Lớp 8 Có thể nói trong mắt mọi người, tôi chỉ là một con bé chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngoài việc học và chơi tôi chẳng còn biết làm gì khác

Question

Môn Ngữ Văn Lớp 8 Có thể nói trong mắt mọi người, tôi chỉ là một con bé chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngoài việc học và chơi tôi chẳng còn biết làm gì khác. Điều mà tôi khiến cha mẹ vui lòng cũng chỉ là mấy tờ giấy khen và những điểm số mà thôi. Nhưng có một lần tôi đã làm được một việc tốt mà cha mẹ tôi đã rất tự hào về tôi. Đến bây giờ, câu chuyện ấy tôi vẫn còn nhớ mãi.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, gió mát, tôi đang tung tăng trên con đường về nhà để khoe điểm mười với cha mẹ. Nhưng đi được một đoạn, bỗng tôi thấy một bà cụ đang đứng trên vỉa hè. Trông bà cụ tầm bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng bà đã còng. Trông bà thật gầy gò và yếu ớt làm sao. Chân bà cứ bước xuống đường rồi lại rút lên. Chắc bà đang muốn qua đường nhưng lại sợ sệt trước cảnh xe cộ tấp nập dưới lòng đường. Thật tội nghiệp cho bà quá! Bỗng một ý nghĩ vụt lên trong đầu tôi: “Sao mình không giúp bà cụ qua đường nhỉ?” Tôi định chạy đến giúp bà nhưng trong lòng lại băn khoăn một điều không biết nên giúp không. Tôi lại qua đường không được giỏi lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao. Với lại tôi đang muốn chạy lẹ về nhà để khoe điểm với cha mẹ. Nhưng thấy bà cụ như vậy lòng tôi lại dấy lên một nỗi thương tâm. Tôi quyết định chạy đến giúp bà. Bây giờ tôi mới thấy được vẻ mặt hiền hậu của bà trông rất giống nội tôi. Tôi liền hỏi bà: “Bà ơi, bà muốn qua đường phải không? Để con giúp bà nhé!”, vẻ mặt bà đang lúng túng nhưng khi nghe tôi nói xong, bà cụ trông rất vui vẻ và trả lời: “Ồ, nếu vậy thỉ tốt quá, bà cảm ơn cháu nhé!”.Tôi liền dắt tay bà cụ bước xuống đường. Thấy cảnh xe cộ đông đúc như vậy, tôi cũng cảm thấy ngập ngừng, e sợ. Nhưng tôi lấy hết can đảm, đưa một tay lên xin qua đường, tôi chú ý nhìn qua nhìn lại rồi dắt bà bước đi. Bà cụ chắc còn sợ lắm nên nắm chặt lấy tay tôi. Qua được bên kia đường, bà cụ thở phào một cách nhẹ nhõm và nói: “Bà cảm ơn con rất nhiều”. Tới đây, tôi mới thấy đựơc bà đang xách một túi gì trông có vẻ rất nặng. Tôi liền xách dùm bà về nhà trong khi bà cụ không muốn làm phiền tôi nữa. Vừa đi, tôi vừa trò chuyện cùng bà. Thì ra bà sống một mình trong nhà còn con cháu bà ở xa và bận bịu công việc nên không thể thường tới thăm và chăm sóc bà. Nghe thế, tôi thấy ái ngại và tội nghiệp cho bà quá! Về tới nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều và bà còn cho tiền tôi mua quà vặt nhưng tôi đã từ chối không nhận. Bởi vì đối với tôi giúp được bà mới là điều quan trọng. Tôi tạm biệt bà và chạy một mạch về nhà. Ôi! Thế là tôi về trễ cả tiếng rồi. Về đến nhà, tôi thấy cha mẹ đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi bước vào nhà, thế là cha mẹ tôi liền hớt hải chạy ra hỏi: “Sao con đi học về trễ thế?”. Tôi liền xin lỗi và kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ nghe. Nghe xong cha tôi liền bảo: “Con làm thế là phải lắm, cha mẹ rất tự hào về con”.
Tôi cũng thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lòng. Tôi cũng thấy rất hãnh diện về mình. Tuy là câu chuyện đã xảy ra khá lâu nhưng nó mãi in sâu vào tâm trí tôi.
MN SỬA GIÚP E THÀNH VIỆC TỐT KHIẾN THẦY CÔ VUI LÒNG VỚI Ạ Giúp em bài này với ạ em cần gấp, đừng copy nguồn trên mạng nha. Em xin cảm ơn thầy cô và các bạn nhiều.

in progress 0
Adalyn 8 tháng 2022-09-01T11:09:26+00:00 1 Answer 0 views 0

Trả lời ( )

    0
    2022-09-01T11:10:58+00:00

    SỬA : 
        Có thể nói trong mắt mọi người, tôi chỉ là một con bé chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngoài việc học và chơi tôi chẳng còn biết làm gì khác. Điều mà khiến thầy cô và ba mẹ vui lòng cũng chỉ là những tờ điểm số cao mà thôi , lắm lúc tôi thấy thật ngột ngạt . Tôi làm những điều mà ba mẹ và thầy cô giáo mong muốn nhưng chính tôi lại cảm thấy không thích điều đó . Nhưng hôm nay tôi không những thấy vui vì được cô khen mà còn thấy hãnh diện vì tôi đã làm được một việc tốt . 

         Hôm ấy là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, gió mát, tôi đang tung tăng trên đường tới trường thì đột nhiên bắt gặp một bé gái , cô bé đang khóc òa lên trong dòng người mà mọi người dường như không để ý thấy chỉ nhanh chân vội vàng lướt qua sợ muộn giờ làm . Tôi thầm nghĩ họ thật là vô tâm , định bụng chạy tới hỏi thăm thì liếc nhìn qua chiếc đồng hồ trên tay . Ôi! Đen quá sắp muộn giờ học mất rồi , mà cô còn nhắc hôm nay có bài kiểm tra một tiết , nếu đến trễ thì khỏi làm luôn mất , mà mình còn đang sắp cuối cấp nếu bỏ lỡ thi đợt ngày thì …… Tôi đang trong trạng thái suy nghĩ miên man thì chợt bừng tỉnh , không kịp suy nghĩ nữa tôi định giả vờ như mọi người xung quanh làm như không thấy xong chạy luôn tới trường . Chạy gần tới chỗ cô bé thì như cá gặp nước bé liền òa khóc to hơn nữa , tôi quay lại thấy bé đang nhìn tôi với đôi mắt ướt đẫm . Trong đầu tôi liền nảy số , tôi nghĩ mình vừa nói mọi người xung quanh vô tâm , lạnh lùng xong bây giờ mình lại giống họ cứ như người may không có cảm xúc như thế thì đâu phải con người nữa chứ . Thở dài một hơi tôi chạy lại chỗ cô bé , thấy tôi quay lại bé không còn khóc to như trước nữa , nhưng vẫn nước mắt vẫn cứ tuôi ra thôi . Tôi vội vàng lấy giấy lau sạch mặt cho bé rồi nghĩ tiếp bài thi thì có thể làm lại nhưng nếu để bé ấy lại đây một mình nhỡ bị làm sao chắc tôi hối hận đến lúc lên thiên mất . Tôi an ủi vỗ về và hỏi thăm bé mãi , sau tôi mới biết bé bị lạc bà , trong lúc bà đưa cô bé này đi mua đồ vì dòng người nhiều quá nên bị lạc mất , cô bé sợ quá nên chạy loạn lên bây giờ không biết đường về . Nghe thấy tội quá , sau đó tôi dẫn cô bé tới cục cảnh sát gần đó , đến nơi thì thấy một bà lão vẻ mặt lúng túng có vẻ như rất sợ hãi và lo lắng , tôi cũng không để ý mấy liền chạy tới mấy chú công an định báo tìm cha mẹ giúp bé . Thấy bé đang nắm tay tôi nhưng lại bỏ ra để chạy lại về phía bà lão kia , tôi giật mình định chạy tới thì thấy bà kia ôm bé vào lòng vẻ mặt vừa mừng vừa lo sợ , cô bé thì lại cười vui , đến đây tôi cũng đã hiểu thì ra bà ấy đang tìm cô bé này . Tôi nhẹ cả lòng vui vẻ mỉm cười , sau đó chợt nhớ ra thôi xong còn bài thi của mình ……. Tôi liền chạy vội đến trường ngước đầu lại thì thấy bà  định gọi tôi lại để cảm ơn nhưng tôi làm gì còn thời gian đâu mà nghĩ nữa một phát chạy thẳng tới trường luôn . Tới thì thấy cổng đã đóng luôn rồi  huhu thôi tiêu rồi , sau đó tôi lại năn nỉ ông bảo vệ mãi ông mới cho vào . Chạy đến lớp thì các bạn thi xong rồi , mang theo vẻ mặt buồn bã tôi đứng ở cửa định xin cô vào lớp thì cô quay sang tôi khiển trách các thứ buồn chết đi được ý , định giải thích nhưng lại thôi nhỡ cô nói mình bịa chuyện thì sao . Thế là xin mãi cô cho vào học nhưng phải viết bảng kiểm điểm vì tội đi 

Leave an answer

Browse

14:7-5x6+12:4 = ? ( )